Cái này họ cũng nhầm. Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này. Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được.
Chính em đã từng bảo như vậy còn gì. Thanh minh rồi họ lại quên ngay. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt.
Hơi bị xịn, tiền triệu đấy. Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời. Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi.
Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai. Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình.
Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Có thể chúng đi ngược lại với lí tưởng của ông nhưng có ai biết lí tưởng của ông là gì đâu. Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng.
Và cứ nửa giờ thì boong một phát. Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm. Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp.
Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên. Thôi ạ, cháu chả biết nói gì. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.
Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa. Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà. À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.
Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường. Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn.
Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người. Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện. Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra.