Tôi nói với ông rằng ông đã chỉ bảo với tôi rất nhiều, và tôi nghe nói mà mê. Charlesschwab, người tin cẩn của Andrew Carnegie, ông vua Thép, có một người đốc công để cho thợ làm không hết số công việc đã định. "Tôi", "Tôi", "Tôi".
Chẳng may ông có một kẻ thù trong hội nghị: người đó là một nhà giàu có, và có quyền thế trong tỉnh. Muốn cảm động ai và dẫn dụ người đó tới hành động, chỉ có một cách là người ta muốn gì, cho người ta cái đó. Những con heo thản nhiên đối với những giải thưởng đó cho ông cái cảm tưởng rằng ông rất quan trọng.
Nhưng, Emerson nói, "lễ phép tức là phải chịu nhiều hy sinh nhỏ". Nhưng tôi thú rằng nhớ lại bức thư đó tôi xấu hổ lắm". Chiếu bóng có mục đích đó, truyền thanh cũng có mục đích đó.
Đành rằng người ta không trả nó một xu nhỏ nào hết, nhưng nó không cần. Người ta đã phục tài y, lại hỏi ý kiến y. Đó là nguồn gốc của cảm tình, khoan dung và hoà hảo.
Từ nay tôi muốn khi đánh máy, cô để ý tới những dấu chấm câu hơn chút nữa". Cho nên Franklin quyết chinh phục được lòng thiện cảm của kẻ thù. Này con, chính lúc đó cuốn sách ở tay cha rớt xuống và một nỗi sợ ghê gớm xâm chiếm cha.
Như vậy trong nhiều năm. (Tôi không cần biết điều ông muốn. Những kẻ nào đã học được cái bí quyết làm thỏa mãn lòng đói khát lời khen đó, nó tuy kín đáo mà giày vò người ta, đâm rễ trong lòng người ta, thì kẻ ấy "nắm được mọi người trong tay mình" và được mọi người tôn trọng, sùng bái, nghe lời, "khi chết đi, kẻ đào huyệt chôn người đó cũng phải khóc người đó nữa".
Tôi chỉ mê mẩn nghe thôi. - Tại sao để chó chạy như vậy, không có xích, cũng không có đai mõm gì hết? Không biết rằng điều đó cấm sao? Thiệt ra, hết thảy mọi người - cả người mà bạn thấy trong gương của bạn nữa - cũng tự quý trọng mình, và cảm thấy mình cao thượng đại độ hơn người.
Trong khi những đội quân của Pickett bại trận, và bị thương nặng trở về, ông phi ngựa đi đón và thú: "Mọi sự đều do lỗi của tôi cả. Xin các bạn để ý rằng tôi không hề xin giảm giá nhé. Có lúc tôi muốn được làm nghề của ông.
Bạn ráng làm cho người đó nói: "Phải, phải" càng sớm càng hay. Tôi biến thành một người mới, sung sướng, có lòng từ thiện và được mọi người thương. Lúc ông Chamberlain tới, có giới thiệu cho Tổng thống người thợ máy đi theo ông.
Không khi nào tôi quên được câu trả lời của ông: "Một nhà khoa học không bao giờ dám chứng minh một điều chi hết. Những đức lang quân ở Mỹ nên noi gương bà. Rồi sao? Cái đó có liên can gì tới tôi đâu? Ông không thông minh chút nào hết.