Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn.
Ngôn từ không có gì mới. Bạn hãy thử xuất hiện trong một căn phòng tầng 4 của một ngôi nhà trên phố. Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc.
Cậu em thế là tạm biệt rồi. Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết. Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn.
Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng. Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi. Làm gì có lí do gì mà khóc.
Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội. Việt Nam chơi trận này hay và nhanh hơn trận với Thái. Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm.
- Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy. Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm.
Ông anh chuyển sang bể nóng. Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại.
Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Có lẽ vì tôi vừa ngáp. Trong ba ngày đó, vợ ông sẽ được phục vụ như bà hoàng.
Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật. Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn. Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này.
Mấy ý tứ chợt ngân nga: Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại.