Nhất là đối với những việc bạn biết nhiều về nó. Câu chuyện này xảy ra hơn ba mươi năm trước, và cho tới bây giờ tôi cũng không hiểu vì sao lúc đó đột nhiên tôi lại nói thế này: Đề tài là tương lai của ngành thương thuyền nước Mỹ. Tôi sẽ nói nhiều hơn về việc nói trước công chúng ở một chương sau.
Một buổi sáng đẹp trời, như thường lệ, vừa nhác thấy Jim là anh chàng hồ hởi: Jim, khỏe không? Hãy nhỏ nhẹ trình bày lời giải thích, và đừng quên dùng hai chữ giúp tôi: Chúng ta đã có máy nhắn tin, máy fax, điện thoại di động siêu nhỏ, máy vi tính xách tay với những chức năng ưu việt, bảng thông báo điện tử… Và chắc chắn trong những năm tới đây, chúng ta sẽ có các thiết bị hiện đại, tối ưu hơn nữa.
Hãy nhỏ nhẹ trình bày lời giải thích, và đừng quên dùng hai chữ giúp tôi: Có thể họ không giỏi hùng biện trước đám đông, hay không giỏi diễn thuyết trong một vài trường hợp, nhưng họ cũng có một trình độ ăn nói nhất định thì mới có thể đạt được một vị trí đáng kể. Cách đây mười phút người ta đã đặt cho tôi một cái tên mới.
Thỉnh thoảng, rời mắt khỏi bài văn và ngước lên nhìn khán giả, với một vẻ mặt tự nhiên và thân thiện nhất mà bạn có. Tôi chưa bao giờ phỏng vấn John Wayne, nhưng Mitchum thì tôi được nói chuyện rồi. Nếu ngồi cạnh tôi trong buổi hội nghị hôm ấy, có thể bạn cũng rút ra kết luận như vậy.
Bởi ngày nay, chìa khóa thành công trong cuộc nói chuyện là sự thích hợp (relevance). Có thể bạn đã biết chuyện này rồi, nhưng tôi vẫn sẽ kể. Tôi đã nói mặt trái của vấn đề, những điều ngoài dự đoán.
Anh có văn phong thẳng thắn và sâu sắc. Giọng nói của tôi khó nghe thì tôi cười bằng ánh mắt, cười bằng cử chỉ. Vì đôi khi sự im lặng còn đáng giá hơn hàng ngàn câu nói.
Đây là một đức tính không phải là không cần thiết. Đó là trò chuyện với con mèo, chú chim hay chú cá vàng nhà bạn. Phòng chật thì bảo khách ngồi gần, nhà rộng thì mời khách ngồi thưa ra.
Nhưng nếu cô ấy nói: Ồ, tôi chẳng biết gì về Mike Tyson cả, sao hắn không được đấu nữa vậy?, điều này có nghĩa là bạn cần kể qua loa sự việc, nói đôi chút suy nghĩ của mình rồi nhanh chóng bắt sang một đề tài khác là vừa. Khán giả biết tôi cũng như họ, tôi đâu có biết phần cuối của bản tin kia là gì. Bất cứ diễn giả thành công nào cũng có một phong cách nói riêng của họ.
Vấn đề nào cũng có hai mặt của nó. • Họ có cả một khối óc khôi hài, không ngại nói biếm về chính mình. Tôi đã đóng khung tấm ảnh này với bức hình của nó.
Rồi vỗ vai Don nói rằng: Ồ, Don đấy à? Gặp cậu ở đây tớ mừng quá! Thứ nhất, là tầm quan trọng của sự chuẩn bị. Martin Luther King Jr.