Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn. Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy.
Tôi lại dẫn ông anh đi. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy.
Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt.
Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình. Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này.
Từ lúc trẻ, sau một đợt dùng thuốc trị bệnh quá liều, bố bị hỏng khứu giác. Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Câu chuyện có vẻ như vầy.
Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó. Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới.
Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm. Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi.
Chả phải bổn phận gì. Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ. Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy.
Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi. À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng.
Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường.