Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân. Xin lỗi nhé, buồn ơi. Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật.
Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời. Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ.
Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. - Mi phải biết tìm hứng thú trong trường lớp chứ. Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này).
Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy. Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí). Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học.
Rồi chúng tôi vào phòng tập. Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông. Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình.
Bây giờ, hãy trở lại là bạn. Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình. Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực.
Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường. Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia.
Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế.
Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi. Những con vật, những con người tự tử nhiều quá.
Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác. Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa.