Lần đầu tiên trong đời tôi, tôi tự buộc tội tôi - mà thú vị chứ! Tôi tiếp: - Đáng lẽ tôi phải có ý tứ một chút. Ông lại cố nài xóa bỏ giao kèo và Chaliapine lại thở dài nói: "Này, thôi chút nữa ông trở lại xem sao. Bệnh của tôi, ông chưa muốn biết, mà cần biết cái ví tiền của tôi đã.
Ngày nào cũng như vậy. Có khi tự xét như vậy, tôi thấy đau khổ lắm, có khi tôi lấy làm lạ lùng sao đã lầm lỡ nặng nề như thế được. Từ đó trở đi, ông Wesson luôn luôn được lãnh vẽ kiểu theo ý nhà chế tạo.
Chỉ có vài lời tự nhún và khen ngợi mà Von Bulow đã làm cho một ông vua kiêu căng đương bị xúc phạm biến thành một bạn thân, tận tâm với mình. Vấn đề sinh tử! Vậy mà trong chúng ta, có mấy người biết giữ thể diện cho người khác? Chúng ta chà đạp cảm tình của người, bắt họ theo ý ta, buộc lỗi họ, dọa dẫm họ; chúng ta rầy la con cái hay người giúp việc trước mặt bất cứ ai, không hề nghĩ rằng tự ái của họ đang bị ta chà đạp. Làm không được, thì ta sẽ thui thủi trên đường đời.
Phương pháp ông giản dị lắm. Trước khi chỉ trích ai, bạn hãy tự thú nhận những khuyết điểm của bạn đã". Thì đây, bạn hãy theo tôi mà thí nghiệm đi, rồi cho tôi hay.
Tức thì sự phản đối của tôi trái ngược lại hẳn chắc các bạn đã đoán được. "Vậy xin ông gởi ngay cho chúng tôi những điều nên biết về chương trình và thời biểu. Bữa tiệc đó hỏng là lỗi tại đầu bếp chứ không tại tôi.
Đó, một bà cụ bệnh tật, đội nặng cả một thế kỷ trên mái tóc bạc phơ, trí nhớ thì lu mờ mau đến nỗi chính con gái cụ mà cụ không nhận ra được nữa, vậy mà còn chú ý đến chiếc áo như vậy đó! Vậy muốn thấm nhuần những quy tắc này, hễ có cơ hội, xin bạn thực hành liền. Đã bốn năm rồi, ông ta kiếm cách bán bánh cho một khách sạn nọ ở Nữu Ước.
Khi khách khứa tới thì trên bàn trưng đầy bông hồng rực rỡ. Vì những người khác họ cũng chỉ nghĩ tới cái họ thích thôi, không cần biết ta thích cái gì. Rồi hãng dùng phương pháp này để thâu những số tiền đó.
Cuộc thương lượng đó đưa tới một khế ước, nó thay đổi cục diện kỹ nghệ thiết lộ ở Mỹ. Cha đã coi con như người lớn. Tất cả chúng ta đều muốn diễn thuyết khi có người chăm chú nghe ta.
Ai kia chứ đại tá House thì không khi nào ngu dại vậy. Tôi biết rằng cô đã sống và viết những tác phẩm của cô ở Concord tại miền Messachusetts. Chỉ một sự hăm hở tự nhiên lại hôn cha trước khi đi ngủ, đủ chứng điều đó.
Sau cùng, nó kiếm được một việc làm là dán nhãn lên trên những ve thuốc nhuộm trong một kho hàng đầy những chuột cống. Ông Coolidge nói tiếp: "Lời tôi khen đó, cô đừng lấy làm tự phụ lắm; tôi chỉ muốn làm vui lòng cô thôi. Để tỏ ra mình là một người quan trọng, ông ta lại còn khuyên nên quản lý xí nghiệp ra sao.