Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể.
Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Khi con người sinh ra thì xã hội đã hình thành. Chưa nổi, đồng chí ạ.
Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa. Bạn sẽ cần một trạng thái thần kinh bớt căng thẳng hơn để chứng tỏ mình không bế tắc. Rồi bạn lại bỏ tay ra, nó cũng chẳng thể làm bạn khó chịu.
Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế. Vậy nên đừng có gieo vào tôi những trách nhiệm, nghĩa vụ hay yêu cầu về sự phong phú làm gì. Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người.
Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi. Viết là một lao động kỳ diệu. Giữa đầm lầy thông tin.
Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi. Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy. Xuống nhà, ông nội vừa sang.
Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt. Bình thản và mệt mỏi. Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được.
Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua. Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào. Tôi muốn đâm vào đâu đó.
Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương. Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép.
Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ. Bạn chẳng biết phải làm gì nữa. Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà.