Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng. Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này.
Cá với bác gái xem đội nào thắng. Phải, đó là tôi tự cô lập mình. Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa.
Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ.
Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm. Thằng này ăn mặc phong phanh. Họ vốn là những người khá nhạy cảm.
Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường. Còn một ngày nữa mới tới hạn.
Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết. Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Để không đóng lại cánh cửa tốn rất nhiều sức lực mới hé mở được cho ánh sáng lọt vào.
Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác. Cô gái bảo: Không. Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội.
Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Nhưng cho bạn nghỉ tí đã.
Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau. Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh.
Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia. Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành. Thanh minh rồi họ lại quên ngay.