- Tôi đã tìm thấy c65u vì tôi muốn tìm cậu. Bất cứ cái cây nào cũng sẽ rất vui mừng nếu ngươi làm điều đó cho nó. Mọi việc cứ ngày càng tệ đi cho tới ngày hôm nay.
Đừng dài dòng nhiều chuyện làm ta mệt. Mặt trời đã lên đỉnh đầu rọi thẳng xuống khu đất. Tôi thường mơ thấy cậu, cũng giống như Sid mơ về Cây Bốn Lá thần ky của anh ấy.
Không sót người nào cả, ở mỗi góc đường, ở mỗi quán xá, ở cột đèn giao thông, ở mỗi ngóc ngách của thành phố này. Tôi sẽ không làm ồn đâu. Anh đã luôn nghĩ rằng mình đáng được may mắn.
Chúng phủ xuống con đường mà Nott đang phi ngựa về thành lẫn chỗ mụ phù thủy Morgana nham hiểm. Họ tìm kiếm những người giúp họ tái khẳng định những suy nghĩ yếm thế của mình. - Có phải ngài là thần Gnome, vị thần mà mọi người vẫn thường gọi là Hoàng tử của lòng đất không ạ?
- Tại sao nó lại là sự may mắn thật sự? Chúng khác nhau ở chỗ nào? Nhưng nếu tôi biết là tôi sẽ sống đến cuối đời với tất cả sự may mắn mang đến từ cây bốn lá bất kể tôi làm gì thì cuộc sống của tôi sẽ vô vị, và tôi sẽ không còn là một hiệp sĩ nữa. Nó quả thật là một mảnh đất màu mỡ, đất còn rất mới và chỉ cần nhìn sơ qua thôi cũng biết ngay là rất giàu phân bón.
Nott chạy ngay đến trung tâm của khu rừng. Thế là tôi chỉ việc làm lại những kiểu túi mà tôi đã xách không biết bao nhiêu lần khi còn là một thằng bé khiên đồ cho khách. Max thấy thế liền vội nói:
Thật nhanh chóng, Sid tìm được một nơi yên tĩnh và cách biệt trong khu rừng. Sau đó Nott yên tâm leo lên lưng ngựa đi tìm một chỗ ngủ qua đêm. Chắc anh mất trí rồi.
- Tôi không còn biết phải làm gì nữa. Ngay mai, theo giấc mơ của Sid, Cây Bốn Lá thần kỳ, loài cây mang lại sự may mắn vô tận sẽ mọc lên trong khu rừng Mê Hoặc. Chính anh đã quyết định tìm kiếm đất mới ngay cả sau khi đã nghe mọi người khẳng định rằng chưa bao giờ có một cây bốn lá nào mọc trong khu rừng đó.
Trong mấy năm qua không một ngày nào mà tôi lại không cố tìm ra cậu trong những gương mặt mà tôi nhìn thấy. Nói xong, Bà chúa hồ biến mất trong dòng nước. - Như vậy là cậu đã tin vào cậu chuyện vàtin rằng nó có thật?
- Ồ! Sao trước đây mình lại không nghĩ ra nhỉ? Cảm ơn Người rất nhiều! Cháu phải đi đây. - Chắc cậu còn nhớ là nhà tôi rất nghèo, nghèo hơn cả nhà cậu khi chúng mình còn sống ở khu phố đó. Và cuộc gặp gỡ này đã không đúng với tinh thần cây chuyện.