Căn bản vì các dòng suy nghĩ cứ chảy nên bạn hay quên. Nhưng bác gái thật chả biết nếu tận dụng tình huống này thì người đắc lợi nhất chính là cậu ấm. Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ!
Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội. Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ. Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ.
Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời. Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau. Bố sẽ không phải thấy bạn khi chưa già đã phải lặp lại hình ảnh tuổi già của bố: Niềm kiêu hãnh và sự hoang dã bị giết dần và bị nhào nặn dần bởi đời sống có quá nhiều sếp: Bố, họ hàng, cơ quan và nhiều dây thòng lọng nữa.
Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ. Cũng có thể gọi là sáng hôm sau.
Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này. Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ. - Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi.
Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Mình rất sợ phí thơ. Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy.
Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn. Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung. Không lại phản tự nhiên quá.
Cái đó sẽ làm chị gặp nhiều gian nan trong cái nghề này. Mẹ chị cũng đã từng như vậy. Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi.
Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu. Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì.
Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá. Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm. Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi.