Dường như ông chưa vội vàng gì cả. Điều tuyệt vời là chúng được mã hóa để đảm bảo an ninh. Họ chỉ khác nhau về phạm vi: xã hội của bà chủ tiệm tạp hóa là một khu phố, còn xã hội của Sam mang tầm cỡ thế giới.
Kết quả logic là càng có nhiều đơn hàng, số nợ sẽ càng lớn lên. Trong số các vị khách mời, người ta thấy cả nhà khoa học lãnh đạo dự án Manhattan, Robert Oppenheimer. Thì nay, ông nhắc lại điều đó một cách chính xác như thể quan niệm đó luôn thường trực trong ông:
Lại thêm chuyện giá cả của bà so với chợ và siêu thị cũng chẳng chênh lệch là bao. nhớ lại thời đại của Watson, khi đó, IBM đã là bá chủ trên thị trường nước Mỹ nơi tiêu thụ và thuê máy tính đục lỗ của IBM đến 92% thị trường, và vài nơi khác ở Bắc Mỹ và các nước giàu ở châu Âu. Những cuộc điều tra nhanh cho thấy chính phủ là khách hàng lớn.
Chi tiết năm 1930 là chi tiết rất quan trọng, vì đó là thời điểm xảy ra vụ sụp đổ thị trường chứng khoán lớn nhất lịch sử nước Mỹ. Và chúng tôi cũng tin rằng, qua bộ sách này, bạn đọc sẽ có thêm kiến giải về đạo kinh doanh, để từ đó, tự mình đưa ra một định nghĩa cho nghề kinh doanh và tự mình khẳng định rằng, kinh doanh là kiếm tiền hay phụng sự xã hội! Và sự nghiệp lẫy lừng của ông đủ sức mạnh là một cuộc thí nghiệm đáng tin cậy.
Điều này cho thấy, vai trò cá nhân xuất sắc của Watson quá quan trọng đối với IBM lúc đó. Trong bản vẽ đó, có một con vịt quay đầu đi theo hướng ngược lại. Đó là nhìn vào nhu cầu, tâm niệm về khó khăn của khách hàng để đổi mới thay cho cái nhìn từ bên trong nhìn ra IBM tự tìm những đỉnh cao, lơ là các trào lưu mới mà khách hàng chưa được hưởng lợi gì.
Watson bất ngờ gửi trả huân chương cho Hitle và công bố bức thư gửi cho Hitle. Nhưng một khi đã sa vào tính tự mãn, ta sẽ gục quỵ mãi mãi. Không ai hỏi ông về biểu tượng đó.
Tom lãnh đạo bộ phận điện tử và việc đầu tiên là muốn cải tổ phòng thí nghiệm. Những người đàn ông trong những bộ vest đen ngồi nghiêm như đóng băng. Người ta không hỏi có lẽ vì đã quen rằng đây là cách mà ai đó vẫn làm để tự nhắc nhở mình điều gì.
Người ta đã hỏi ông có sa thải người này không. Thật thú vị khi mọi công nhân đều được khuyến khích chơi golf. Ông đã thực hiện lần thứ nhất vào trước chiến tranh, khi Tom còn là một thanh niên với kiểu sống nổi loạn.
Chú bé Tom lớn lên và khi cậu đến tuổi đi học là những ngày tháng Watson phải đau đầu với đứa con trai cực kỳ thiếu tự tin nhưng lại quậy ngầm không ai chịu nổi. Việc làm này của Watson vẫn được duy trì nửa thế kỷ sau đó. Cha nghĩ, sợ hãi là động cơ vĩ đại cho thành công.
Sau đó, chi phí tăng lên gấp ba lần như vậy, tức 9% chi tiêu. Mùa đông của 40 năm trước sẽ không phai nhòa trong tâm trí ông. Người ta đã truyền tụng không ngớt về việc Watson không sa thải nhân viên.