Anh họ và chị út ngồi vào bàn. Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn.
Hoặc: Môn này không phải học. Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống.
Nhu cầu của bạn không cao. Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn. Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó.
Ta thấy đã đủ ớn rồi. Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình. Thấy mặt mình mát lạnh.
Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại. Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng.
Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới. Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc.
Vào ngủ tiếp đi con. Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường. Sự im lặng cũng rưa rứa.
Cái bướu ở lưng lồi lên. Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.
Chỉ có bộ óc là tỉnh táo. Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi.
Nàng nằm dài trên chiếc giường trắng thoảng hương hoa nhài. Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại. Vừa lo lắng, vừa háo hức.