Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động. Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận. Nguyên nhân thì rất khó xác định.
Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn.
Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp). Lại còn nhiều chuyện đầy gian nan khác. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm.
Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Và nghĩ rằng đâu là lí trí đâu là trái tim khi mình vừa rung động vừa nhận thức được nó.
Chẳng hạn bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm tay một cô gái. Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài.
Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách. Mọi người bảo bạn hiền lành. Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số.
Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi. Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp.
Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên. Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng. Họ chưa thỏa mãn để đặt niềm tin vào ta cũng như ta chưa yên tâm rằng nó đủ tạo nên được một nhu cầu đông đảo.
Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê. Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy. Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy.
Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa. Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu!