Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực. Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề. Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may.
Mà việc này xảy ra như cơm bữa. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức.
Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện. Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng.
Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó. Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi. Chẳng có gì đáng bực cả.
Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn. Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.
Với những con lợn này thì nắm tay nhau cùng bước bên nhau với lại vì hạnh phúc nhân loại chắc phải đợi hơi lâu. Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt. Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó.
Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó. Thoát khỏi trước khi họ chết. Bịt tai lại, im lặng, là xong.
Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn. 8 giờ dậy thì cái ngực lại rát. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo.
Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa. Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười. Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào.
Là khờ khạo, nông nổi; là chín chắn, thâm sâu. Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng. Lúc đó, bạn sẽ không hứa hoặc phải thất hứa.