Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào.
Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Bạn đã hơi lo sự xuất hiện câu chuyện của bạn ảnh hưởng đến đám cưới này. Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không.
Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta. Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không.
Hoá ra là chị út phải vào viện mổ ruột thừa. Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây. Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn.
Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu. Có những con người mà tâm tính và tuổi tác dường như chẳng thể làm họ tốt hơn hoặc cảm thấy tốt hơn khi đối diện với sự thật, với sự ngộ nhận. Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây.
Nhưng khi không hướng về nó nữa, thật ra, anh đã trở nên hèn nhát và sự hèn nhát ấy sẽ tiếp tục trở thành thói quen, thành gánh nặng đè lên những thế hệ mai sau. Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Dùng hay không dùng thì có sao.
Nó muốn khám phá tôi. Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế.
Có thể hắn câu được những con cá to để thả. Ông thấy mắt nàng ngân lên những tia sáng kỳ lạ. Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.
Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng. Và như thế, dễ chả hay gì nữa. Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại.
Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân. Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được.