Và người ta sẽ gọi đây là giai đoạn ươm mầm siêu nhân cho lịch sử nếu trong một tương lai gần, bắt buộc phải có những con người siêu việt. Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn.
Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Mà tôi nghĩ chính ông đang làm mất thời gian đấy. Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi.
Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường. Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm. Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản.
Nhu cầu của bạn không cao. Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Tôi làm trong năm phút.
Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được. Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi.
Còn lại, nó mới là hư vô. Chứ không phải hắn leo lên giời. Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ.
Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào. Điểm Anh thấp hơn thực lực. Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt.
Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên. Thậm chí, ông có thể làm vua làm chúa ở đó. Cũng không được đọc truyện nữa.
Hiểu biết này đến hết sức đơn giản. Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi. Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi.
Hình như cũng hoàn toàn thôi đau. Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài. Chơi là giữ kín mọi điều mình biết.