Mà tôi chắc chắn rằng máy của chúng tôi hoàn toàn. Cha đã coi con như người lớn. Làm việc trong một phòng như phòng này thực là một cái thú.
Rồi hãng dùng phương pháp này để thâu những số tiền đó. Tôi làm cho ông ấy đáp: "Phải, phải" ngay từ lúc đầu và quên mục đích cuối cùng của câu chuyện. Lần lần, những câu đáp của người đó thành một chuỗi "có", ông dẫn người đó đến một kết luận mà nếu đưa ra ít phút trước, người đó đã cương quyết kích bác.
Vậy thì tranh biện làm chi cho tốn công chứ? 4- Kết quả: tranh biện nhau hoài. Ông đã mở hãng với cái vốn 450 mỹ kim và một ý mới trong đầu. Tuần đó, tôi bận việc lắm, nhưng tôi xin kiếu không dự một bữa tiệc nào để làm vui lòng nhà kỹ nghệ.
Như vậy chúng ta khích lệ họ cho họ tiếp tục gắng sức. Sau cùng, được lòng quý mến của bà ta chẳng vô cùng thú hơn là làm cho bà ta tức giận mà tự ái sao. Còn bốn tháng nữa mới hết hạn mướn theo hợp đồng, mà người mướn đã muốn dọn ngay đi và cố nhiên đòi hỏi giao kèo.
Rồi ông định sao, chúng tôi xin theo như vậy". Ông ta kể lại: "Tôi mất hẳn tiếng. Thiệt tình bạn cũng chẳng cần đọc sách này mới biết cách đắc nhân tâm.
Miền đó, ông chủ xí nghiệp đúc chì biết rõ lắm và có nhiều khách hàng ở đó. Tôi sắp chạy lại thang máy. bình tĩnh lại lần lần và khi tôi ngưng, ông bảo tôi: "Được.
Bạn chỉ cần áp dụng những phương pháp thu phục cảm tình của một con vật mà cả hoàn cầu không ai không thương mến. ở độc thân tới hồi 35, rồi cưới một người đàn bà giàu, góa, hơn ông 15 tuổi, một bà góa tóc đã bạc vì 50 cái xuân xanh! Bà biết rõ rằng Disraeli cưới bà không phải vì tình, mà vì tiền. Tôi biến thành một người mới, sung sướng, có lòng từ thiện và được mọi người thương.
Đừng chỉ cho người ta thấy rằng người ta lầm lộn, đừng làm cho người ta tức giận, trái lại phải biết khôn khéo. Tôi không móc trái cây vào lưỡi câu để nhử chúng, mà móc vào đó một con trùn hay một con cào cào, rồi đưa đi đưa lại trước miệng cá và hỏi nó: "Cá có thèm không?". Tôi chỉ xin ông chỉ giùm tôi một điều thôi.
Đây là dịp thực hành những quy tắc tôi đã học được. Và tôi thấy rõ ràng những hội đó là cái "nghiện" của ông, là lẽ sống của đời ông. Bây giờ tôi hỏi ý trước; nên ông có cảm tưởng rằng chính ông đã sáng tạo ra kiểu mà quả có vậy thiệt.
Ông ấy muốn nói mà tôi không để ông nói. Nguyên do ở đâu? Ông Ken Dyke đích thân chỉ cho bạn đây: "Sau khi học những lớp giảng của ông Dale Carnegie, tôi làm cho những bức thư tôi gởi để dò tình hình, công hiệu tăng lên một cách lạ lùng. Cho nên Franklin quyết chinh phục được lòng thiện cảm của kẻ thù.