Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn khó có thể dùng cái máy vi tính của chị út để gõ nốt câu chuyện này. Suy ra bạn sai và bảo thủ.
Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa. Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại. Thi thoảng viết nhưng không tiện.
Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh. Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi. Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy.
Hôm sau đi thi thấy bình thường. Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả.
Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc. Còn anh thì vẫn phải sống. Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem.
Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Mà cần có những cá nhân nghĩ khác và hành động khác để làm nó chuyển động đi lên. Để thoát khỏi nỗi chán chường.
Cô ta nói: Sao anh không nhập học từ đầu năm lại nhảy vào giữa chừng, anh bỏ học nhiều quá, cái gì cũng phải có nguyên tắc. Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này). Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ.
Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện. Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ. Nhưng không phải sở thích.
Thôi, năm nghìn đi ạ. Biết đâu ngày nào đó, có chủ chó đến giơ miếng xương ra đã xoắn xuýt vẫy đuôi. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi.
Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào. Bạn muốn về nhà viết quá. Chỉ một tiếng quát lại thôi, chúng sẽ run bắn vì bất ngờ.