(Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh). Thằng em ngồi bên phải tôi. Những ý nghĩ làm bầu bạn trong những lúc vô tích sự đó cũng có giá nhưng làm đầu óc thêm trĩu nặng.
Mà sống khoa học một chút. Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình. Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn.
Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra. Tôi không thích mèo.
Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả. Chứ cháu nhận thức được đấy ạ. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván.
- Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động. Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ. Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì.
Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn. Hay pha một ly sữa cho anh những đêm anh thao thức bên ngòi bút. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa.
Cái vực của sự hỗn độn. Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình.
Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch. Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền. Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo.
Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Im lặng ra về giữa dòng người hả hê.
Định dừng viết thì lại có chuyện. Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ).