Nỗi tỉnh lớn đều có một chi nhánh và đã không tiếc tiền quảng cáo. Rồi từ một diễn viên về những vấn đề thuộc kịch trường, ông trở thành một diễn viên về những vấn đề chính trị. Ông ngồi trên quan tài để tới pháp trường.
Tôi thường khen cô hán hàng có cặp mắt hoặc mớ tóc đẹp. Mỗi nhân viên khỏi phải ôm từng chồng báo cáo về nhà, khỏi phải khổ tâm về những vấn để chưa giải quyết. Roosevelt, ưu tư tới nỗi đau rồi bất tỉnh.
Đời sống là một cuộc biến đổi không ngừng. Ông Loftin 70 tuổi và đau, phải nằm ở giường hoài. Xe cứ trượt đi, khó kềm tay lái được.
Uỷ ban có thể quyết định phải kiếm thêm sự kiện nữa, hoặc làm việc ngày việc nọ, hay không làm gì hết. Chúng tôi đề phòng rất cẩn thận không cho các con cháu lại chỗ đông người, không cho chúng đi học, đi coi hát bóng. Trong khi nguy hiểm, tôi lại thấy phấn khởi và cảm hứng bội phần.
Đô đốc Byrd cũng đã tìm ra chân lý ấy khi ông sống một mình trong một cái chòi bị vùi lấp dưới lớp băng mênh mông, bao phủ Nam cực như một cái nón đội lên trái đất - một lớp băng trùm một đại lục bí mật, rộng hơn cái diện tích chung của Châu u và nước Mỹ. Các nhà báo ở đô thị lớn đổ xô về Vermont. Từ đó, tôi phát đau lưng.
Vậy không phải chứng mất ngủ làm hại cô Ira Sangde mà chính là nỗi lo lắng về chứng ấy nó hại cô. Ngày vinh quang của ta là ngày hôm nay. Tôi cầu nguyện hăng hái, vì sống chết do lời cầu nguyện đó - mà thiệt đúng như vậy.
Ông Thoreau đã nói trong cuốn "Walden" bất hủ của ông: "Tôi không thấy cái gì làm tôi phần khởi bằng khả năng nâng cao đời sống của tôi do sự gắng sức có ý thức. 000 bác sĩ và nữ điều dưỡng làm việc náo nhiệt ngày đêm. Tôi chú ý đến anh ta và con chó anh một chút mà làm anh hoan hỉ, con chó được nâng niu mà tôi cũng được vui lòng nữa.
Tiệc tan, nhà tôi kể lại: "Em chạy đi kiếm một người dọn bàn thì ra chiếc khăn ăn kia còn ở tiệm giặt. 000 Mỹ kim, song họ có thể chịu đựng được sự lỗ lãi đó. Vì không thuê được phòng ngủ, tôi đành thuê phòng trong một ga ra xe hơi.
Ngày hôm nay tôi sẽ có một chương trình. Tôi sợ hãi, không biết nên làm gì, nước mắt chảy ròng ròng. Phương pháp đó được Y-Pha-nho dùng trong những buồng tra tấn và Hitler dùng trong các trại giam.
Nhờ máy ra đa chúng tôi biết có một đoàn tàu nhỏ của quân Nhật đương tiến tới. Ông cầm chiếc đồng hồ lấy 165 mỹ kim và mở trường dạy học, ngay giữa rừng, lấy một gốc cây làm bàn. Ngày đầu tiên tới nhà, hơn 200 người lại thăm tôi, có người đi hơn 120 cây số, và lòng họ đối với tôi thiệt chân thành.