Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa. Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời. Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó.
Bạn không thích sự không nhất quán này. Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư.
Vậy thôi, bạn sống bình thường. Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ. Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức.
Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Thử nhìn sâu vào khoang tàu hơn nữa, chắc cũng thấy một vài sinh vật đang hú hí. Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả.
8 giờ dậy thì cái ngực lại rát. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực.
Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói. Tôi nói: Cho con đi bệnh viện.
Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi. Bây giờ, hãy trở lại là bạn. Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy.
Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Phải cạo râu đi nghe chưa. Những giọt nước mắt bằng gỗ.
Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. Nó muốn khám phá tôi. Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày.
Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông. Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất. Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi.