Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi.
Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản. Để khám phá đến tận cùng. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói.
Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ.
Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra. Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Nó cũng không thích tôi lắm.
Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ.
Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá. Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau. Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh.
Kẻ biết dung hòa là kẻ được chọn lọc sau đào thải nghiệt ngã của tự nhiên và xã hội. Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường.
Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo. Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ. Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời.
Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi. Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được. Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng.
Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng. Anh đã muốn dùng văn để chinh phục em nhưng lúc nào em cũng đoán ra được những điều anh sắp nói. Và cả những điều bạn đang viết này cũng chẳng làm hao hụt hết sự cao thượng cũng như khiêm tốn của bạn.