Nên để cho y tự định đoạt lấy. Ông có thói quen mỗi ngày đi dạo qua hết các gian hàng của ông. Nhưng ông đã khéo gợi những tình cảm cao thượng nhất của họ.
Vậy mà tôi thấy tôi liên kết mật thiết với anh em, vì, tuy đại diện cho chủ nhân, nhưng tôi còn thay mặt tất cả những người làm công nữa". Biết đâu một ngày kia ta chẳng lâm ở trong trường hợp ông Straub, xin người chủ nhà tham lam của ông hạ tiền mướn nhà của ông xuống. Chị Nellie muốn xứng đáng với lời khen của bà chủ.
Tôi cảm tạ ông và kính chúc ông. Với một giọng êm đềm bà nói: "Dượng cháu mua chiếc xe này được ít lâu thì mất, từ hồi đó cô chưa đi nó lần nào hết. Sáng ngày, trong khi con sửa soạn sách vở đi học, cha đã rầy con vì con chỉ quệt chiếc khăn ướt lên đầu mũi con thoi, cha đã mắng con vì giày con không đánh bóng, cha đã la khi con liệng đồ chơi của con xuống đất.
Cha đã đòi hỏi con nhiều quá. Ông bạn tới Bạch Cung và Lincoln nói với ông trong mấy tiếng đồng hồ về tờ bố cáo ông tính công bố để thủ tiêu chế độ nô lệ. Ai cũng thèm khát được người khác quý mến, hiểu biết và thương hại mình nữa.
Cho nên chúng tôi quay lại cùng xin ông Grammond phân giải xem ai phải ai trái. Hai bên cãi lý trong một giờ đồng hồ. Tôi hỏi thí nghiệm như vậy để chứng minh điều chi.
Ông này thích lắm và chắc tự nghĩ: "Người này trẻ tuổi mà biết trọng tài ta như vậy, tất phải là người thông minh". Một người trung bình được vui vẻ trong gia đình còn sướng gấp trăm một vị thiên tài phải sống cảnh cô độc. Cô Louisa May Alcott, danh lúc đó vang lừng, chịu viết giúp một tờ báo chí của ông, vì ông hứa xin đưa tiền nhuận bút là 100 mỹ kim, không phải để biếu cô mà để biếu một hội thiện mà cô che chở.
Rồi ông ấy khen công việc của tôi, chỉ muốn sửa đổi lại chút xíu thôi, và cái lỗi nhỏ cũng chẳng làm tốn công tốn của gì, xét kỹ nó chỉ là một chi tiết. Tôi biết rằng nếu những máy đó làm cho ông vừa lòng, thì ông sẽ đặt mua 700 máy khác. Và vấn đề ăn của đứa bé giải quyết được tức thì.
trở nên triệu phú đều nhờ thị dục đó cả. (Tôi không cần biết điều ông muốn. Vậy ta phải hết sức trổ tài cho họ vừa lòng".
Như trường hợp của ông Eugène Wesson. Những kẻ đó sướng hơn chúng ta nhiều lắm. Cái thời đó, bao giờ anh cũng thắng trong các cuộc tranh biện.
Tôi nhận ngay rằng chú ấy hoàn toàn có lý mà tôi thì hoàn toàn có lỗi. Tên chị là "Marie rửa chén" vì hồi mới vô làm, người ta để chị rửa chén. Hai trăm năm trước, những người giàu có thường biếu tiền cho các văn sĩ để được thấy tên mình trên chỗ đề tặng của tác giả.