Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được. Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước. Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi.
Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi. Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán. Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà.
Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng. Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa… Đã bảo nó chấm dứt quan hệ với mấy con mụ ở nước ngoài nhưng chắc gì nó biết nghe.
Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy. Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi. Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào.
Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống. Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện. Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo.
Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết. Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi. Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra.
Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn. Nhưng chờ đến bao giờ.
Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác. Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía.
Một con lươn thì chính xác hơn. Trong tay tôi không có luật… Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy.
Khi bạn tưởng tượng nhiều bạn sẽ thấy chán. Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất… Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi.