Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút.
Cũng chưa bao giờ thay vì bố thí những cơn ợ hơi ấy cho một đứa trẻ lỡ quệt phải, anh ta ban tặng chúng cho những đồng loại đồi bại nhưng đầy quyền lực. Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.
Có lẽ đã đến lúc đi ngủ. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Nhưng rồi anh cũng chấp nhận.
Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy. Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự. Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi.
Thi thoảng chúng bay rợp trời. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động. Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi.
Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình… Họ để khao khát cải tạo đời sống héo khô ngay từ lúc chưa mọc lên. Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ.
Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau. Cái đó làm bạn tỉnh ra. Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ.
Nên dù lười, hắn vẫn phải cố mà chăm. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin.
Cái này không rõ lắm. Ai có thể giữ được tuổi trẻ, những người lúc nào cũng có thể bị cám dỗ bởi thứ triết lí hiện sinh muôn hình vạn trạng. Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào.
Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe. Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể.