Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Nhưng như một thói quen, bạn lựa chọn ngủ tiếp. Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn.
Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá. Cũng có thể họ không tìm thấy. Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa.
Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay. Tôi phá dần sự phá phách trong tôi. Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả.
Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa. Có thể cháu học đêm qua. Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu.
Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng. Tôi bảo: Chào chú. Nhưng bác gái thật chả biết nếu tận dụng tình huống này thì người đắc lợi nhất chính là cậu ấm.
Mọi người bảo bạn hiền lành. Tôi chỉ ủng hộ dân chủ và những anh có vẻ hợp với chiêu bài dân chủ của tôi. Vậy thôi, bạn sống bình thường.
Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ. Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!. Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình.
Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm. Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì. Ông bảo: Em nói tiếp đi.
Độ này, bố hay nhường. Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi. Và nó được tái tạo chậm hơn cái được phát ra.
Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê.