Một người đàn bà mới goá mà lãnh một số tiền lớn sẽ ra sao? Để bà Marison S. Hết sức làm lụng mà vẫn không trả nỗi tiền lời, nên nhà ngân hàng làm nhục, chủi rủa và hăm đuổi ba tôi đi. Tôi lo lắng tới nỗi mất ngủ trong một thời gian dài.
Đừng điên quá cái độ ấy tức là khôn vậy" Và người bệnh đứng dậy và trở về nhà". Vậy nếu hạn chế số lỗ là 5 Mỹ kim, thì có thể lời khá lắm vì trong 12 lần chỉ có độ năm lần bị lỗ".
Người ta càng chỉ trích, ông lại càng công nhiên tỏ ra không cần. Đời tôi có mục đích, có định hướng cũng nhờ nó, mà hạnh phúc của tôi tăng lên được nhiều, sức khoẻ dồi dào cũng nhờ nó nữa. Bà thiệt là một tai nạn cho chính thân bà và cả gia đình vô phước đó nữa.
Bà Sarah Bernhard cho ta một chứng cớ có giá trị rằng đàn bà cũng biết hợp tác với những tình thế không thể tránh được. Đừng điên quá cái độ ấy tức là khôn vậy" Rồi ông ra sao? Ngày nay ông là hội trưởng Công ty xà bông Palmolive - một hãng chế xà bông lớn nhất thế giới.
Bạn muốn biết làm sao để biến hoá cái tội ngày ngày rửa bát thành một việc lý thú không? Chắc là có. Cô kể: "Trong sở có bốn cô thư ký, mỗi cô đánh máy cho vài ông chủ sự. Chính sự không có lấy một mục đích nhất định, sự chạy loanh quanh hoài, như điên khùng nó sinh ra bệnh thần kinh suy nhược và biến đổi đời sống của ta thành một cảnh địa ngục.
Nhưng nét mặt và giọng rên rỉ kia thiệt như muốn nói "Trời ơi! Nếu ông thấu được nỗi đau đớn của tôi!". Hết, hết, hết! Bởi vậy tôi chịu đựng không nổi mới leo lên xe, lái ra phía sông, nhất quyết trút hết nợ đời. Nhưng thời buổi khó khăn, vì ân nhân của tôi mất việc, không muôi tôi được nữa.
Tác giả ấy, bà Stella Tuttle, tả cách bà dạy con biết giá trị của đồng tiền. Bác sĩ nói với má tôi rằng người không thể qua được sáu tháng nữa. Thực tiển vì nó làm thỏa mãn ba nhu cầu can đảm [29] của bạn, dù bạn tin có Trời hay không cũng vậy.
Anh muốn bỏ, nhưng sợ khó kiếm được việc khác. Nếu không có ebook của bác Vvn đó chắc tôi không đủ kiên nhẫn để gõ cả cuốn. Trước kia óc tôi quay cuồng, có nghĩ ngợi gì được đâu.
Bà tiếp: "Những người nào có ngân sách gia đình là những người thanh nhàn". Ông dắt chúng đi chơi, kể chuyện cho chúng nghe, đùa với chúng, và viết bài thơ bất hủ "Giờ của con nít" để tả cảnh thân mật với trẻ. Lúc ấy đã gần xuống lỗ rồi, còn hưởng được gì nữa.
Đến đây, ta hãy ngừng lại và rút bài luân lý thực hành của những trường hợp kể trên. Có lẽ ông già đó chẳng coi những phỉ báng ông vào đâu. Bạn có giống họ không? Có thể được lắm.