Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày. Còn bao nhiêu cái để khám phá.
Thi thoảng vẫn bình luận vài câu. Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ. Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng.
Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống.
Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường. Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn.
Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.
Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới. Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu). Bạn cần làm việc, cần vận động.
Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được. Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh. Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương.
Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố. Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại.
Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại.
Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết. Thế đã là tốt lắm rồi. Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do.