Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp. Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó. Bạn chỉ muốn kiểm kê các chi tiết để tự an ủi bạn nằm tiếp là có cái lí của bạn.
Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy. Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ. Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc.
Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này.
Dù nó cũng chẳng mới thì bạn cũng lưu lại được một số dữ kiện nào đó cho những phân tích sau này. Mà còn thua trắng về tài năng. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.
Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.
Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật. Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy.
Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ. Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ. Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ.
Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm. Một cái Dream khoảng mười bảy triệu.
Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ. Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con. Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi.
Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra. Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan.