- Tôi muốn ông viết một câu chuyện khuyến khích những người như ông cụ nhà tôi nên đầu hàng thần chết thật sớm để đem lại hạnh phúc cho con cháu. Sao lại xé sách hở con. Để râu toàn bọn chả ra gì.
Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc. Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Không, cháu không phản đối, con không phản đối.
Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ. Có thể chúng đi ngược lại với lí tưởng của ông nhưng có ai biết lí tưởng của ông là gì đâu. Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta.
Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch. Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện. Còn tĩnh tâm mà viết.
Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối. Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít.
Mà đời người thì có mấy đâu. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác.
Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Nước mắt tôi lại rơi.
Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt. Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất. Những hình ảnh đã nguội.
Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật. Chuyển sang máy mát xa. Nhưng mà này không được bi quan.
Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. Tôi kệ tôi dắt tôi đi. Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình.